Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
Rất nhiều người quen đến thăm. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.