Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Đơn giản là để sống. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Bạn không mong bác đọc lắm. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Tôi ngồi như tượng đá. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Đừng làm mọi người buồn lo. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.