Chắc anh cũng biết, có nhiều cách để số vàng tiết kiệm đó sinh lợi và giúp anh nhanh chóng đạt được ý nguyện. Hãy để cuốn sách dẫn dắt bạn đi từ một hoàn cảnh khó khăn, tiêu biểu là một cái túi lép xẹp, đến một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, tiêu biểu là một túi tiền căng phồng, sung túc. Lợi dụng dịp này, tôi bày tỏ lòng cảm ơn của mình đến sự can thiệp của bà vào lúc sáng.
Nhưng cuối cùng, tôi rất vui mừng vì đã hoàn thành công việc vào lúc bình minh. Bề mặt thành rất rộng, có thể đủ cho sáu con ngựa chạy hàng ngang trên đó. Vì nếu họ đánh tôi, tôi sẽ giết họ!
Tôi vô cùng cảm động và biết ơn bà Sira, nhanh chóng theo lời bà lao ngay vào trong màn đêm của sa mạc mênh mông. Cuộc sống của ông vẫn cứ thế trôi qua, nhưng dường như càng ngày ông Nana-naid càng sốt ruột trông đợi ông đi bán về. - Cháu nói đúng một nửa sự thật mà thôi.
Theo thời gian, nó sẽ phát sinh lợi nhuận. Đầu óc anh đang cố đấu tranh một cách nhẫn nại với một vấn đề mà anh chưa tìm ra lời giải đáp. - Cháu vẫn giữ riêng số tiền cho cháu đều đặn đấy ạ! – Tôi đáp lại.
Một tia hy vọng bắt đầu nhen nhóm khi bọn ông đến gần thành Babylon. – Bây giờ, theo anh tôi có nên cho người anh rể vay năm mươi đồng tiền vàng không? Anh cũng biết, số tiền này là rất lớn đối với thu nhập hàng tháng của tôi. Tôi vừa mới cưới vợ.
Mày cứ bán với giá hai xu một cái. Cuối cùng, để sinh tồn, con phải bán hết các con ngựa, mấy người nô lệ và cả những bộ quần áo đẹp để lấy tiền mua thức ăn và chỗ ngủ. Chỉ đối với chàng trẻ tuổi đang đi sát cạnh mà ông đã đưa về từ Damacus, là làm ông lo nghĩ.
- Bây giờ, điều cần thiết nhất là cậu phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn để tiêu xài cho thỏa thích. Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng: Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông.
- Chính là như thế đó! - Người đến từ Syri huơ tay đồng tình một cách mạnh mẽ. Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt! Họ là những người thu mua gia súc giống tôi.
Vài ngày sau vào một buổi chiều, Rodan do dự bước vào cửa hàng của Mathon, một người cho vay vàng, buôn bán nữ trang và các loại vải vóc quý. - Tại sao chỉ có một ít người kiếm được nhiều vàng và trở nên giàu có như thế? - Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên.
Nhìn bên ngoài, tôi đoán ông là một người thu mua gia súc. Từ đó, mỗi lần nhận tiền công, tôi đều chừa lại một phần mười và cất riêng vào một nơi. Người đàn ông vừa nói xong liền ngồi xuống, bỗng có một người khác lên tiếng: