Nền giáo dục cũ phải đánh cho một giá tréo. Họ không phải háo danh đâu. Họ tấn công thẳng tay hết.
Khi phải vào công sở, vô thánh đường, đình chùa, khiêng đồ qua đám đông họ hết là chủ lấy mình. Hồi lúc làm hiệu trưởng một trung học đường nọ tôi bắt được nhiều bức thư nữ sinh gởi cho bạn trai, thứ bạn trai có bao nhiêu là tình nhân. Hoa hường lại ở trên gai nhọn.
Có lần con hỏi mẹ, con ở đâu ra? Mẹ nói con nghe! Cách đây mười năm con ở trong hư vô. Ta đã biết bảntính ái tình bạn trai là bội bạc. Có khi cũng sắc xảo biết:
Họ sống giữa đời mà coi đời như mây nổi, cho trần tục là bàn đạp để bước vào cõi lai sinh vĩnh cửu. Cái mồ dĩ vãng không nên đ ào lại đã đ ành. Đại để một bà mẹ hiền có thể thân mật nói: con, để mẹ nói con nghe những điều cao cả nầy nghe.
Đến quần thì phức tạp nữa: Vải phải thay đổi luôn đã đ ành rồi, hiểu luôn sự thay đổi về thứ ủi hay không ủi. Tâm tình nhút nhát nói trên theo thời gian sẽ hết. Tôi quen một bạn trai ưa nhai răng cắn môi để cho thiên hạ coi anh là trầm tư mặc tưởng.
Người đ àn ông thì tự cường, giàu óc độc lập, ngoài mặt không muốn làm một kẻ để cho người trong gia đình lo lắng. Tôi biết đồng niên với họ cũng có bạn gái kỳ cục. Đời họ trở nên phiền toái.
Mà tại cái tật cà riềng cà tỏi, cái tật cà rị cà mọ nói lên một thứ lương tâm vừa bạc nhược vừa hẹp hòi vừa hủ lậu. Montier: Trong cuộc đấu lý xảy ra giữa đàn ông và đàn bà, người thắng không phải đ àn ông. Tôi có dịp tiếp xúc với một số người nọ tôi cho là điển hình nhất trong sự sợ vợ.
Người bạn trai được người trong gia đình gọi là mau nhổ giò. Chắc con không biết? Có lẽ con yêu mẹ lắm nhưng con yêu trong thinh lặng, còn mẹ yêu con yêu vừa trầm mặc vừa bao nhiêu lo lắng săn sóc nhất là khi con gần ra đời. Khi bạn trai được thân thể khá nở nang tức từ 13 tuổi trở lên, cao hoàn đã súc tích tinh dịch.
Lòng họ sống trong nguồn hy vọng vô biên ở phần thưởng của Đấng chí công. Phần đông những thanh niên nầy, bị hối hận vì sau cùng họ thấy hạnh phúc gia đình đòi hỏi những thực tế để được trường tồn. Lý tưởng là mộng nhưng phải đi đến thực tế.
Không phải họ tìm tịch mạc để xây dựng những học thuyết gì. Chính người đ àn ông bảo đảm sinh mệnh vừa cho vợ, vừa cho con. Cũng không phải họ thấy lẻ loi như một thiếu phụ vừa đưa chồng đến chốn yên nghĩ nghìn thu trở về cô phòng vắng lạnh.