Ông nói: "Kẻ nào giữ được tâm hồn bình tĩnh giữa những đô thị huyên náo thời nay kẻ đó sẽ không bị bệnh thần kinh". Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên".
Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5. Tôi nắm chặt và quay mạnh quả nắm rồi bước vào, tiến thẳng lại người đó mà ưởn ngực, quả quyết, trang trọng, tươi cười chào: "Kính ông Smith, tôi là John R. Năm 1931, trong một vụ cãi, ông kiếm một triệu Mỹ kim trả hết một lần - có lẽ cổ kim chưa có một vị luật sư nào thù lao nhiều đến thế.
Nghe âm thanh dịu dang của bản đàn và bụng lại đói - vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi. Cách đây ít lâu, tôi có dịp gặp ông Robert Mayard Hutchinson, Hiệu trưởng Đại Học đường Chicago. Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân.
Trong cuộc đại chiến thứ nhất, một người lính Hung Gia Lợi tên là Paul Kern, bị một phát đạn xuyên qua óc ngay giữa trán. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16. Đó, tôi chỉ làm được có vậy thôi".
Vậy muốn diệt ưu tư và tìm hạnh phúc, bình tĩnh cho tâm hồn ta hãy theo quy tắc thứ bảy này: Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Điều đó chỉ đúng một phần thôi vì tôi biết nhiều người địa vị rất cao mà không hề đặt chân vào một trường Đại học.
Carrier lo lắng về cái máy lọc hơi của ông tại Crystal City, thì có một anh chàng Broken Bow nghĩ đến việc di chúc. Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung. Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán.
Nhưng nếu bạn không phải là một tín đồ tôn giáo, lại phải suy nghĩ nhiều nỗi khó khăn, bạn nên học cách nghỉ ngơi bằng những phương pháp ngoại khoa. Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết.
Tôi đành phải chiều cháu. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ. Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người.
Cho nên nếu bạn và tôi, ta có ưu phiền thì cứ nhớ tới phương thuốc cũ kỹ nhưng rất công hiệu ấy, là bày ra việc làm. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Cảm xúc này xô đẩy cảm xúc kia đi và sự phát giác gỉan dị ấy đã giúp các y sĩ chuyên trị bệnh thần kinh trong quân đội làm được việc phi thường, hồi chiến tranh vừa rồi.
Quân đội Hoa Kỳ đã áp dụng tắc này. Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16.