Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả.
Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.