Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Cô gái bảo: Không.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Cô gái bảo: Vô duyên. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Như một khẩu hiệu của tâm thức. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Biết chỉ để biết mà thôi.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Con mèo quanh quẩn bên nách. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.