Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Nhưng mà tôi bỏ học.
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Lải nhải cũng là chơi.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Bác là bác rất không hài lòng.
Đã bảo chả thích viết đâu. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.