Vào ngủ tiếp đi con. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.