Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Tôi muốn gặp ông cụ. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Thôi về đi kẻo vợ con mong. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Lại còn hăng nữa chứ. Bà già vục đầu vào thùng rác. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.