Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng.
Một giọt rơi xuống sách. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.