Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Và có lẽ cả hướng thiện.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Xã hội loài người thì phải như thế. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Những hình ảnh đã nguội. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. 18 tuổi là được tự do.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Quá nhiều lí do để sống.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Đừng lỡ nhiều là được.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.