Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Và lại thấy quyển sách bị xé.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Cô gái bảo: Không. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Không hút là không hút. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Bạn lại muốn lưu lại. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.