Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Cô gái bảo: Vô duyên. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Bố mẹ con cũng buồn. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.