Đối diện với họ, Nomasir, người vợ và hai cậu con trai của ông ấy, tiếp đến là những người thân và bạn về đều ngồi trên những tấm thảm đặt theo hình vòng cung. Trước đây tôi nghĩ mình để lỡ nhiều cơ hội kinh doanh là do khả năng phán đoán của tôi rất tệ. – Bà Sira tâm sự - Gia đình cha mẹ ruột tôi rất giàu có, nên cho tôi một số vốn khá lớn.
Anh có thể cho chúng tôi một lời khuyên để chúng tôi cũng trở nên giàu có như anh? - Một người bạn chân thành đề nghị. Nếu cháu muốn trở thành một người giàu có, thì cháu phải làm sao cho bất kỳ đồng tiền nào của cháu cũng phải tạo ra lợi nhuận, làm cho cháu giàu lên, giàu lên mãi như ý cháu muốn. - Không ai có thể quyết định số phận giàu có hay nghèo hèn của mình cả.
Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên. Phải cải thiện bản tính do dự, trì trệ của bản thân thì chúng ta mới có thể làm giàu được. - Tể tướng nói phải đấy.
Cha mẹ anh ta rất giàu có và giống như con, anh ta đến Nineveh để tìm cơ hội lập nghiệp. Xuống đến cuối dốc, ông dừng con vật lại và chỉ tay về phía trước. - Điều đó là hẳn nhiên.
Một phần mười trong tổng số tiền cháu kiếm được cần phải giữ riêng cho cháu, cho dù số tiền cháu kiếm rất nhiều hoặc rất ít đi nữa. Nhà vua cũng có mặt ở đấy! Bởi vì đã từ lâu, Arad Gula chỉ làm ăn cùng với ông chủ của mình, bây giờ nếu tách riêng ra, ông ấy cảm thấy lo sợ và không đủ tự tin.
Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir: Còn ông, nằm dài trên cát, ông nhìn lên những vì sao trên trời và nghĩ ngợi về số phận phía trước của mình. - Kìa, đó là người giàu nhất tại vương quốc Babylon đấy! Trông ông ấy bình thường như bao con người khác thôi mà.
Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng. – Ông bối rối nói với ông Arad. Tôi đã cho ông ấy vay tiền để mua lương thực và hạt giống mới.
Khi để ông chủ lò gạch đi mua trang sức, số tiền cháu để dành có thể đã bay theo mấy khói! Chàng trai trẻ tuổi ơi, vậy là cháu đã chặt đứt rễ cây giàu có của cháu rồi. Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận. - Nào! Giờ hãy nói cho tôi biết, anh đang gặp những khó khăn g
Quá khứ của ông là một chuỗi ngày làm lụng vất vả khổ cực. - Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua. Nếu bây giờ chúng ăn, chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chúng sẽ đánh nhau bất kể sống chết để tranh giành miếng ăn mà không cần biết tới ngày mai sẽ như thế nào.
- Tâu bệ hạ, trước đây thần dân của chúng ta được hưởng cuộc sống sung túc là do bệ hạ đã cho xây dựng những công trình thủy lợi có quy mô lớn, và những đền thờ thần thánh nguy nga tráng lệ. Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả. Họ lặp đi lặp lại công việc từ ngày này sang ngày khác, từ năm này qua năm khác.