Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Tôi tống vào thùng rác. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.