Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi. Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy. Phải thường thường ngưng đọc để suy nghĩ những điều mới đọc và tự hỏi: lời khuyên đó, lúc nào có thể áp dụng được và áp dụng ra sao? Như vậy mới là bổ ích.
Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Tôi bênh vực những phương pháp đó.
Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng. Bà làm việc cực khổ, nhịn ăn, nhịn mặc, đi chân không, để dành tiền cho con học âm nhạc. Tự nhiên, tôi trọng những tài ba đức tính đó.
Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm. Một chi phiếu một triệu mỹ kim! Tôi nói với ông rằng tôi chưa từng biết người nào ký một chi phiếu khổng lồ như vậy và tôi muốn kể lại cho những hướng đạo sinh của tôi rằng chính mắt tôi đã thấy một chi phiếu một triệu đồng! Ông vui vẻ đưa tôi coi. Giọng chàng tốt; chủ nhật hát ở nhà thờ và thỉnh thoảng hát trong những lễ cưới để kiếm vài mỹ kim.
Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?". " Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo.
Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!". Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào. "Giữ thể diện cho người" Mấy năm trước, Công ty Điện khí ở Nữu Ước gặp một việc khó giải quyết: làm sao cho Charles Steinmetz chịu bỏ chức chủ sở đi được.
Đàn ông luôn luôn phải nhận rằng đàn bà gắng sức tô điểm nhan sắc lắm. Chú hiến binh đó chỉ là một người như những người khác; muốn tỏ cho người ta thấy sự quan trọng của mình. Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm.
- Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi. Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Bà Dorothy Fay thuộc phái thượng lưu ở Long island kể rằng: "Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi.
Hình như ông bắt đầu ganh đua trên đường thương mãi từ hồi 28 tuổi, và vốn chỉ vỏn vẹn có một phòng giấy nhỏ và người giúp việc chỉ có mỗi một thư ký đánh máy. Ông có hai đứa cháu làm cho mẹ lo lắng nhiều lắm vì đi học xa mà không bao giờ viết thư về nhà. Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị.