Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Không phải điệu cười chua chát. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.