Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.