Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Định kiến tàn sát sự phong phú. Đừng sa sầm mặt như thế.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Êm dịu và hoang vắng.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.
Từng trang, từng trang… Nhưng họ sống không bình thường. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Lúc đó, tôi trống rỗng.