Nhưng sau đó, anh ta cứ tìm cách nấn ná ở lại và không chịu trở về nhà để lấy tiền như đã hứa. Đó là hệ thống tiêu úng nước khá phức tạp và hiệu quả. Vào thời đó, Cyrus, một trong những vị vua có tham vọng chinh phục các vương quốc lân cận, thể hiện ý đồ xâm lược Babylon.
Tôi rất sẵn lòng để giúp đỡ anh trong mọi công việc. Nghe bạn nói vậy, con lừa dù đang đau đớn vì các gót chân trầy trụa do phải chở ông chủ cả ngày trên những con đường gồ ghề, vẫn thể hiện là người bạn tốt và dành nhiều thiện cảm cho con bò, nên nói: Megiddo quả thật rất có lý khi bảo rằng, ông chủ sẽ đánh giá đúng mức kết quả công việc của những người nô lệ.
Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình. - Bậy nào! Không phải tôi đang túng thiếu hay thua bạc gì cả. – Sharru Nada đáp lại.
Chẳng bao lâu tôi đã thành công. Nếu hiểu như vậy thì quả thật tính khí của chúng ta đã trở thành kẻ thù tệ hại nhất của chính chúng ta. Theo tôi nghĩ, cho những người đang sở hữu nhiều tài sản vay tiền là an toàn nhất.
Bà ấy chỉ tôi tới chỗ người cho vay tiền và nhờ ông ta đưa tôi đến nhà người chủ đang sở hữu cậu. Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông. - Tôi xin có ý kiến! - Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tươm tất đứng dậy.
– Chàng thanh niên chán nản đáp Bây giờ, mỗi ngày tôi sẽ giải thích lần lượt một trong bảy cách đó nhằm giúp các bạn, những ai luôn muốn làm giàu, biết cách làm giàu. - Ông có thể tin tưởng tuyệt đối vào cháu.
Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết. Tôi cho rằng, một cuộc giao dịch làm ăn mang lại nhiều lợi nhuận không phải là sự may mắn tình cờ, mà đó là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của chúng ta. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công.
Thấy thế, Arkad nói tiếp: Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn. Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu.
Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức. - Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán.
Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu. Số hàng hóa còn lại quá kém chất lượng, khách hàng không muốn ghé đến cửa hàng nữa. Họ chỉ có những ổ rơm để ngủ và những hạt cơm cứng như đá để ăn.