Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Phải tập trung vào học. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Còn lại, nó mới là hư vô. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.