Nện Gái

Phang em hàng lạ ngay lần đầu gặp mặt

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.

    Xuống nhà, ông nội vừa sang. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Họ nào có tội tình gì.

    Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.

    Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.

    Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.

    Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.

    Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.

    Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Hãy bắt tôi, nếu có thể.

    Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.

    Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Nên bạn bỏ qua như không. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap