Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Bao người làm được sao mi không làm được. Không biết thì khó trách. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Và bon chen không bẩn, không ác.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.