Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Mở tủ ra, thay quần áo.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.