chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Tiếng máy của mình đã tắt.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Đó là một niềm an ủi. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.