Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Dù trái tim đương bề bộn. Cảm giác như không thể lành lại được.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Dù đôi khi như leo cột mỡ. Không biết thì khó trách.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.