Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Như bình mình chẳng hạn.
Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.