Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy. Tôi cám ơn Ông và cầu chúc Ông.
Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước da, đáng giá 1. Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?".
Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. Cha nó hết lời khen nó rồi kết: "Con đừng làm dơ cái giường đó chứ!" - "Không! Không khi nào!".
Tại sao? Tại người viết đã xin người nhận bạn cho một ân huệ nhỏ, mà như vậy tất nhiên người nhận thư tự thấy mình quan trọng lắm. Ông làm ra sao? Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Muốn cải thiện một người, bạn cứ ra vẻ tin người đó có đức tính này đức tính nọ đi.
Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó.
Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". "Từ lâu rồi - ông nói - tôi ghi trên một cuốn lịch những công việc buôn bán mỗi ngày.
Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy. Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông.
Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Viên thu thuế tức thời thẳng người lên, dựa lưng vào ghế, kể cho ông Parsons những chuyện về nghề của ông, những vụ gian lận xảo quyệt mà ông đã khám phá được. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta.
Những câu trả lời "có" một khi đã phát ra rồi thì cứ theo đà đó mà tiến cũng như những viên bi da khi đã chạy theo một hướng nào rồi, phải gặp một trở lực mạnh lắm mới chịu lăn trở về hoặc đổi hướng. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể.
Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim. Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh.