Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Tôi chốt trong, không thưa. Và bon chen không bẩn, không ác.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Ông cụ rất phấn chấn. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.