Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Nhưng nó không còn ở đó.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.