Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Mấy con hổ cũng thế.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Đừng lỡ nhiều là được. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Mọi thứ vẫn như thế.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Hai chị em cùng phấn đấu.