Nện Gái

Anh trai xăm trổ trúng số mặc sức mà xxx múi mít

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.

    Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.

    Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.

    Tôi cũng không phản đối đâu. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.

    Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.

    Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.

    Hoặc lúc phấn khích. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.

    Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.

    Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Bố xuống đường đi bộ về trước. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.

    Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap