Thái độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng. Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng.
Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Khi tôi đọc một bài diễn văn, một trong những nguyên tắc cốt yếu của tôi là: Không bao giờ nói quá dài và quá nghiêm nghị.
Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Và tôi rất thích trò chuyện với bà. Thế là trong lần đầu gặp nàng, tôi đã tự nhiên mà nói rằng: Chào cô, tôi thực sự chẳng giỏi giang gì về việc này.
Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale. Một bài diễn thuyết thành công sẽ góp phần không nhỏ cho sự thành công của bạn. Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy.
Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười? Vậy là bạn thành công! Và Frank đã làm như vậy thật.
Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Ngôi sao điện ảnh, các ca sĩ hàng đầu, vận động viên lừng danh… Khi nói chuyện với họ đôi lúc bạn không biết nói cái gì, vì bạn biết quá ít về nó hay thậm chí chưa từng đặt chân vào lĩnh vực đó. Chuyện gì đã xảy ra? Có những cái ngày xưa cấm kỵ thì ngày nay có thể chấp nhận.
Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Phái nữ cũng bận tâm về nó. Tôi muốn khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả. Tôi biết điều này không dễ dàng. Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy.
Suốt đêm hôm qua tôi đã làm việc liên tục. Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý muốn học hành gì cả. Chắc chắn người đối diện sẽ nhìn lại bạn bằng một đôi mắt hình viên đạn.
Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất hút… Và Frank đã làm như vậy thật. Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi.