Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Thi thoảng chúng bay rợp trời. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Không hút là không hút. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Dù lúc này mắt không có nước.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.