Và đề mục 12 kiểm tra mức độ bạn cố học hỏi từ những vận rủi trong quá khứ. nếu bạn khám phá ra rằng mình cảm thấy bất an về một chọn lựa, cho dù những chứng cơ chứng minh là nó đúng, có lẽ tốt nhất hãy xem xét lại tình huống đó. Nhưng dấu sao ông cũng cảm thấy mình hên, bởi vì viên đạn súng hơi bật ra khỏi cổ họng bên trái chứ không bên phải, vị trí rất có thể đã gây tổn thương nặng cho thanh quản của ông.
Eugenie là một bà nội trợ 32 tuổi. người trẻ nhất là một sinh viên 18 tuổi, người già nhất là một kế toán viên 84 tuổi, đã nghỉ hưu. Tìm báu vật trong đống rác.
Mỗi người trong số đó lại biết thêm 300 người nữa. Kế tiếp, tôi yêu cầu vị khán giả đó chọn Khác với Clare, mọi mơ ước của ông đều trở thành hiện thực.
Càng ngẫm nghĩ về kếtquả nghiên cứu của mình tôi càng chắc là vẫn còn thiếu một điều khó hiểu nào đó. Trước tiên là Martin năng động. Trong khi Bernard và Peter may mắn vẫn tiếp tục lâu hơn.
Một ngày kia, ông đang đi bộ ngang qua khách sạn Plaza ở New York thì nghe tiếng một phụ nữ gọi “ông Buffett” với người đàn ông kế bên mình. Hay câu chuyện có thật của Joe. Để giải đáp một số trong những câu hỏi trên, tôi quyết định tiến hành khảo sát.
trong chương 5, tôi mô tả cuộc đời xui rủi của Clare. và họ giỏi giữ liên lạc với mọi người. Dự án gồm hai phần chính.
Sự khác biệt giữa họ rất lớn. Thời gian đã kiểm chứng rằng cô đã thực hiện một lựa chọn chính xác – hai người đến nay vẫn sống với nhau hạnh phúc sau hơn 27 năm. hãy thật sự tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt nhất nhưng không thể thiếu được cho sự may mắn.
Thay vì bỏ cuộc, Marvin diện bộ đồ lịch sự nhất của minh rồi đến một trong những văn phòng thám tử tư lớn nhất khu vực. Patricia được yêu cầu chỉ ra mức độ hài lòng với cuộc đời mình nói chung và với những khía cạnh khác nói riêng, như sức khỏe, tài chính, mức sống gia đình, v. Người may mắn thì ngược lại hoàn toàn.
một trong những yếu tố quan trọng hơn hết thảy là may mắn. Đừng thử bắt chuyện với người có vẻ khiến cho bạn không thỏai mái; thay vào đó, chỉ bắt chuyện với những người có vẻ thân thiện và dễ tiếp cận. Eleanor tin rằng quyết định rồ máy xe đầy linh cảm của mình đã cứu mình.
Và bà không phải là người duy nhất. Anh còn chủ động ấp ủ niềm mong chờ cao về tương lai nhờ dùng kỹ thuật mà anh gọi là mà anh gọi là nguyên tắc “nguyện ước trong mơ”: “nếu tôi muốn điều gì đó, thì tôi sẽ mơ về nó. Tôi biết mình không nên nghĩ như vậy, mà phải nghĩ “chà, tuyệt quá, mình hy vọng nó sẽ kéo dài mãi mãi” nhưng tôi không tài nào nghĩ kiểu đó được”