Sao lại xé sách hở con. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Và cô bạn ấy phá lên cười. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Tôi cười khùng khục trong họng. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Với đời người, ngắn lắm.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Yêu say đắm là chơi. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Có gì để thanh minh.