Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Cứ ngỡ mình yêu mình. Cái này không rõ lắm.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Có phải tôi nói đâu. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Điểm Anh thấp hơn thực lực.