Tôi chắc chắn cứ đúng luật thì tôi phải thắng trong vụ kiện đó và lần đó tôi cãi hùng hồn hơn bao giờ hết. Tất cả thuật của ông - mà bây giờ người ta gọi là "phương pháp của Socrate" - là đặt những câu vấn làm sao cho kẻ đối thủ chỉ có thể đáp "có" được thôi. Nhưng tới chiều, khi cùng với tôi trở lại phòng giấy của tôi, ông đặt mua cho tôi một số hàng lớn nhất từ trước đến giờ.
Con Rex không chịu đeo đai mõm. Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó! Các độc giả tu mi đọc những hàng này không còn nhớ một chút gì về những bộ đồ và những áo sơ mi bận cách đây 5 năm, mà cũng chẳng thích nhớ tới làm chi.
Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta. Trong công việc đó, đã có nhiều sự lạm dụng, nhiều sự đồi bại. Thôi, việc đã vậy rồi, nói cũng vô ích.
Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba.
Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. hôm qua chứng khoán xuống giá. Ông thương cô và cưới cô.
Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao. vì ông ta muốn giấu tên. 2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa.
Như trên kia tôi đã nói, giáo sư John Dewey cho rằng thị dục huyễn ngã là thị dục mạnh nhất của loài người. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo.
Nhưng không phải dễ. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm.
7- Nụ cười không thể mua được, không thể xin như khất thực được, không mượn được mà cũng không thể ăn cắp được. Ta ngồi yên ổn trong toà Bạch Cung này mà ra lệnh thì thật dễ. Shakespeare nói: "Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi".
Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám.