Nện Gái

Chịch cô chị họ xinh đẹp khi về quê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.

    Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Dù lúc này mắt không có nước.

    Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.

    Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.

    Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.

    Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.

    Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.

    Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.

    Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.

    Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap