Không, phải giữ sức khỏe. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.