Rượu của ông ấy rất thơm và ngon. Họ cũng không khấm khá hơn chúng ta bao nhiêu, nếu có thể cùng chia sẻ sự khôn ngoan của Arkad để tất cả trở nên giàu có thì tốt quá. Hãy nhờ họ chỉ dẫn cho bạn, giúp bạn tránh sai lầm giống như tôi đã từng sai lầm khi giao phó tiền bạc cho Azmur đi mua trang sức, đá quý.
- Tâu bệ hạ, đó là một yêu cầu rất thiết thực. Thân xác rã rời và kiệt quệ, đôi môi nứt nẻ và rướm máu, lưỡi khô khốc và sưng phồng, dạ dày trống rỗng… đối với tôi không còn quan trọng nữa. Mặc dù tôi phải đi vay mượn người thân, bạn bè để trả nợ, nhưng các khoản nợ vẫn dây dưa không hết, thậm chí ngày càng nhiều hơn.
Vì vậy, chị tôi bảo tôi cho chồng chị ấy vay số vàng này để buôn bán. Khi nhận thức được những điều này, tôi quyết định phải đạt được tất cả mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. - Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó?
Tôi chưa bao giờ có được số tiền lớn như thế. Phải chăng nếu chúng ta cứ suy nghĩ theo xu hướng như thế thì chúng ta sẽ không thành công? Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp:
- Này anh Rodan ơi! Đây là một việc đáng để bàn bạc đấy, và anh rất khôn ngoan khi đến trao đổi ý kiến với tôi. Học hỏi phương pháp để đạt được một mong muốn nhỏ, tức là bạn đã rèn luyện và trang bị cho mình những khả năng để đạt những mục tiêu lớn hơn. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.
Đó là một bài học khôn ngoan và rất cần thiết cho trường hợp của tôi bây giờ. - Ông Arkad giàu nhất, bởi vì ông ấy là người giỏi nhất trong việc tìm ra vàng. Tất nhiên, ông chủ của anh ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó được.
Các bạn có thể vay tiền hoặc sử dụng số tiền tích góp để xây nhà. Ông không nhìn được cảnh họ đánh đập người nô lệ, mặc dù ông nghe rất rõ tiếng kêu thét thảm thiết của người đó. “Hãy bảo vệ và phát triển tài sản của bạn bằng cách đầu tư vào những nơi an toàn, đáng tin cậy, với lãi suất cao nhất có thể được”.
Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ. - Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại. Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp:
Tôi không biết phương hướng nào dẫn đến Babylon, nên cứ nhắm mắt đi bừa trong sa mạc. Tuy nhiên, qua cơn giông trời lại sáng. Nay ta đã già rồi mà những đứa con trai của ta chỉ biết tiêu pha, chứ không hề có ý muốn làm ra tiền.
Khi tôi hỏi lý do anh ta cần tiền, anh ta đã kêu ca rằng do số tiền kiếm ra không đủ để chi tiêu. Điều đặc biệt là nó có màu vàng, nên cảnh vật nhìn qua phiến đá ấy trở nên rất khác lạ. - Theo tôi thì chắc chắn sau này, cậu sẽ là một thương gia thành đạt, giàu có.