Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Ta cũng được đi câu. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Họ biểu trưng cho chính họ.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Và chưa thấy phải thay đổi. Hoặc tôi chuyển lớp. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Mẹ, tôi và một người quen.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Tôi không có bản lĩnh. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.