Và những chương trình phát thanh của chúng tôi từ hồi đó tới nay đã cho chúng tôi một địa vị cao hơn những hãng khác. Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết?
Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài. Anh chuyên môn dạy chó và ngựa làm trò trong những rạp xiếc. Bà la lên: "Cháu ruột! Phải, cái thứ cháu nó chỉ mong già này chết để chiếm xe hơi của già? Không khi nào già để xe Packard này về tay chúng nó đâu!".
Và, các bạn ơi! Nồng nàn làm sao! Ông hùng hồn diễn thuyết trong nửa giờ đồng hồ về tổ chức đó. Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm.
"Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi" Disraeli nói: "Tôi có thể làm nhiều chuyện điên lắm, nhưng có một việc mà tôi sẽ không bao giờ làm cưới vợ vì tình". Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa. Nay thì nó sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ.
Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn. Và cậu nảy ra một ý rất mới. Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ.
Vả lại, nếu ta có tính rụt rè của Meade thì ta cũng đã hành động y như ông ta. Và kết quả là cả sáu vị bất mãn đó, trong hai năm sau, mỗi vị mua giùm cho chúng tôi một chiếc xe hơi mới". Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó.
Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. đi lại như hồi trước. Sự tôn trọng, sùng bái của chồng, làm cho vợ sung sướng.
Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại. "Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau". Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn.
William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Anh không ra lệnh cho các em đâu, không muốn quấy rầy các em đâu. Nhà chế tạo lấy cuốn niên giám và tìm kiếm kỹ lưỡng, rồi nói với một giọng tự đắc rõ rệt: "Quả thật tên tôi hơi lạ.
Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. "Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao.