Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Rồi lại đây ngủ bên em. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Người lớn thì thật xa lạ.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Cái bút này vỏ kín như bưng. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.