Ta thấy đã đủ ớn rồi. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Dù biết là tạm thời thôi. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Hạn chế ra ngoài nữa. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.