Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Mình rất sợ phí thơ.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Nhưng họ không cũ lắm.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Ngại nói là ta mất xe. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.