Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.