Trông cậu buồn cười quá. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Đúng mà cũng không đúng. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Âm thanh lắng hẳn đi.
Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Có lí do cũng không khóc. Vậy ra là tại những lần như thế này. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.