Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Và còn nhiều lí do khác.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.
Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Chỉ có con mèo không ngược.